Sau
triển lãm, tòa nhà được dời về nơi mà hiện tại là Thượng Norwood. Tại
đó nó được mở rộng thêm và đứng ở đó từ năm 1854 đến 1936. Cung điện
thu hút hàng ngàn du khách thuộc mọi thành phần xã hội. Cái tên "Cung
điện Pha Lê" là do tạp chí Punch đặt. Tên sau đó được dùng để chỉ vùng
phía nam London và công viên vây quanh chỗ đó - là nhà của Trung tâm Thể thao Quốc gia
Crystal
Palace.
Công trình kiến trúc bằng sắt và thủy tinh khổng lồ ở trên đỉnh Đồi Sydenham ban đầu được dựng lên trong Công viên Hyde ở
London để làm nhà cho Đại Triển lãm năm 1851 trưng bài các sản phẩm của nhiều quốc gia khắp thế giới.
Trong
khi chỉ huy làm vườn ở Chatsworth tại Derbyshire cho Đệ lục Công tước
của Devonshire, Joseph Paxton đã thí nghiệm thủy tinh và sắt trong việc
xây những nhà kính lớn và nhận thấy sức chịu đựng và sự bền bỉ của
chúng. Ông áp dụng sự hiểu biết này vào các kế hoạch cho tòa nhà Đại
Triển lãm - với kết quả đáng ngạc nhiên. Các nhà kế hoạch đã tìm kiếm
sức chịu đựng, bền bỉ, đơn giản, và tốc độ trong xây dựng — và từ đây
họ đã có được ý tưởng của Paxton.
Cung
điện Pha Lê được xây dựng bởi khoảng 5.000 người thợ làm việc rất vất
vả với thù lao rất ít và hoàn thành công việc của họ nhanh chóng. Những
nhà thầu về đồ sắt trong đó có cả hai nhà thầu nổi tiếng là Fox và Henderson.Khỏang 84.000 m² kiếng thủy tinh được cung cấp bởi công ty đồ kiếng Chance Brothers tại Smethwick,
Birmingham.
Đây là công ty đồ kiếng duy nhất có khả năng cung cấp đủ lượng thủy
tinh lớn như vậy và phải đưa người lao động từ Pháp qua để cho kịp thời
gian.
Đại
Triển lãm chỉ kéo dài có sáu tháng, và rồi tòa nhà cần phải có công
năng mới. Công trình xây dựng to lớn này được tái dựng lên trên một khu
đất có tên là Quãng trường Penge. Nó được sửa đổi lại rất nhiều và được
nới rộng đến nỗi vượt ra khỏi giới hạn của Quãng trường Penge, cũng
chính là đường phân giới giữa Hạt Surrey và Hạt
Kent.
Địa chỉ đường phố của Cung điện Pha Lê là Sydenham SE26 nhưng tòa nhà
và khu đất công viên thực sự thì ở trong khu đô thị Penge. Năm 1899 địa
giới của hạt được dời đi, chuyển toàn bộ khu đất sang đô thị Penge
trong Hạt
Kent.
Hai
trạm đường sắt được mở để phục vụ triển lãm thường trực. Trạm Tầng Thấp
vẫn còn được sử dụng là Ga Cung điện Thủy tinh (Crystal Palace
Station). Phần Trạm Tầng Trên mà từ đó một đường xe điện ngầm có tuyến
đến khu Diễu hành cũng có thể được trông thấy với mái trạm trổ kiểu Ý.
Trạm tầng này đã đóng cửa do sự giảm sút hành khách đi xe lửa trong
thập niên 1950.
Joseph
Paxton là người làm vườn đệ nhất và lỗi lạc nhưng ông đã gặp phải những
khó khăn với nguồn cấp nước.Đầu tiên các tháp nước được xây dựng, nhưng
sức nặng của nước trong các thùng nước được nâng lên cao làm cho tháp
sập xuống. Ông tham khảo ý kiến của Isambard Kingdom Brunel và nảy sinh
ra các kế hoạch xây hai tháp nước thật kiên cố. Một tháp ở phía bắc và
một tháp ở phía nam ngay góc cuối của tòa nhà. Mỗi tháp chống đở một
lượng nước khổng lồ được lấy từ ba hồ chứa nằm ở hai đầu và chính giữa
của công viên.Hai năm sau đó, các bồn nước phun và thác nước lớn được
mở. Cung Thủy tinh trở thành địa điểm diễn ra nhiều sự kiện quan trọng
như: Lễ hội Handel, đa số các trận chung kết của giải FA Cup…
Vận
may của Cung điện Thủy tinh bắt đầu xuống dốc khi không đủ chi phí để
bảo trì công trình này. Xét về phạm vi lớn là vì thất bại trong việc
kiếm đủ tiền qua việc thu phí tham quan. Phần đông dân chúng thích
viếng thăm Cung lại không thể làm vậy vì ngày duy nhất mà họ có thể
rảnh khỏi công việc làm là ngày Chủ nhật nhưng Chủ nhật lại là ngày
Cung đóng cửa. Hội Lễ Chủ nhật (Lord's Day Observance Society) muốn mọi
người không nên làm việc ở Cung và đi lại vào ngày Chủ nhật, và nếu ai
muốn viếng thăm Cung điện Thủy tinh thì các ông chủ của họ nên cho họ
thời gian nghĩ trong tuần làm việc để đi. Lẽ tự nhiên là không ai muốn
làm vậy.
Năm
1911, Lễ hội Đế quốc được tổ chức tại tòa nhà để đánh dấu ngày lên ngôi
của vua George V và hoàng hậu Mary. Tòa nhà rơi vào tính trạng xuống
cấp nghiêm trọng và 2 năm sau đó, Robert George Windsor-Clive mua lại
nó cho quốc gia để cứu nó khỏi các nhà phát triển.
Trong
Đệ nhất thế chiến, nó được dùng làm cơ sở phương tiện huấn luyện hải
quân dưới tên gọi HMS Victory VI, tên không chính thức là HMS Crystal
Palace. Khi chiến tranh kết thúc, nó được mở cửa trở lại như là Bảo
tàng Chiến tranh Hoàng gia đầu tiên.
Ngày
30 tháng 11 năm 1936 là ngày thảm họa cuối cùng. Trong hàng giờ, lửa
thiêu trụi tất cả những gì tiêu biểu cho sự sáng tạo vô giới hạn và một
đế quốc hùng mạnh. Cung điện bị phá hủy, ngọn lửa được nhìn thấy từ xa
hàng dặm bừng sáng cả bầu trời đêm. Giống như vào năm 1866 khi cánh
ngang phía bắc bị thiêu rụi, tòa nhà không có đủ bảo hiểm để đền bù vào
chi phí tái xây dựng.
Tháp
Nam
được nhà tiên phong truyền hình John Logie Baird dùng thử các thí
nghiệm cơ khí về truyền hình của ông và gần như các công trình của ông
bị lửa thiêu hủy. Winston Churchill trên đường về nhà từ Hạ viện Anh
nói, "Đây là sự kết thúc của một thời đại".
Tất
cả những gì còn lại là hai tháp nước, và chúng bị tháo dở xuống trong
Đệ nhị Thế chiến. Lý do được nêu ra là vì Đức có thể dùng chúng làm
điểm mốc bay đến
London. Tháp phía bắc bị đặt chất nổ trong khi tháp phía nam được tháo xuống vì nó nằm gần các tòa nhà khác.
Quỹ
Cung điện Thủy tinh được thành lập năm 1979 để giữ cho ký ức và sự tôn
kính sống mãi về giai đoạn này trong lịch sử Vương quốc Anh. Thảo luận
về tương lại của nó tiếp tục, các kế hoạch được đưa ra nhưng chưa có kế
hoạch nào được đưa vào để thực hiện.
Cung
điện Thủy tinh đã được dùng làm mô hình mẫu cho vài tòa nhà triển lãm
khác, bao gồm Cung điện Thủy tinh New York năm 1853, Glaspalast ở
München năm 1854 và Palácio de Cristal tại Porto năm 1865.
Kiểu thiết kế của Cung điện Thủy tinh cũng đã gợi cảm hứng nhiều dự án xây dựng sau này như Infomart ở
Dallas,
Texas và khu mua sắm
Eaton
Center ở
Toronto. Ga xe lửa
Rewley Road của
Oxford năm 1851 cũng dùng kỷ thuật xây dựng tương tự.