Thật may mắn khi đến Ladakh vào lúc chớm thu, lá bắt đầu vàng và trời trong veo không một gợn mây. Lâu lâu nhìn lên bầu trời mà cứ nghĩ đó là một “bầu trời giả” vì mình chưa từng thấy 1 bầu trời nào hoàn hảo không tì vết như vậy.
Bài học nhớ đời nhất của chuyến viếng thăm Hi Mã Lạp Sơn lần này đó là sốc độ cao (high-altitude). Theo như quy trình, khi đi từ vùng đất thấp lên vùng cao thì ít nhất phải nghỉ ngơi tại chỗ 2 ngày để cơ thể có thời gian thích nghi với môi trường mới. Tuy nhiên, tất cả chúng tôi thừa tự tin vừa tới nơi là ngày hôm sau bay đi vèo vèo lên núi, hậu quả là từ độ cao khoảng 4000m trở lên, việc thở rất khó khăn, di chuyển cũng khó vì nếu lỡ đi quá nhanh, não không đủ không khí nên choáng váng. Lỡ cười to hoặc lỡ mang vác vật nặng gì đó cũng mệt lả và thở dốc. Có duy nhất 2 người trong đoàn là không phải thở oxy, thậm chí, có người phải vào bệnh viện đến 2 lần.
Một kỉ niệm ngọt ngào nhất mà mình nghĩ chắc khó gặp lại lần thứ 2 trong đời, đó là trên đường đi ngang 1 trường học cheo leo trên sườn núi, cả đoàn bắt gặp 1 nhóm các em học sinh 4-5 tuổi đang ngồi học bài bên bờ suối cùng cô giáo. Khi được phát kẹo, các bé đều hò reo vui vẻ, nhưng không ai tranh giành của ai, mỗi người đứng tại chỗ, khi nào chú phát bánh tới lượt mình thì nhận, không thì đợi. Sau khi ai cũng có phần, cả nhóm tự động hát tặng mọi người 1 bài đồng dao.
Giữa chốn hùng vĩ của núi rừng, chỉ có tiếng gió lạnh thốc vào da thịt và tiếng hát hồn nhiên của bọn trẻ, tự dưng 1 cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng. Mọi thứ trong veo quá, thần tiên quá, thứ ngôn ngữ lạ lẫm của người Tạng cứ vắt vẻo trên đỉnh đồi như tiếng sáo, tiếng vó ngựa trên thảo nguyên rộng lớn.
Khung cảnh thần tiên, con người thần tiên, đến cả con vật ở đây nhìn cũng thoát tục. Mình may mắn chụp lại được hình bầy sơn dương trắng muốt, có cặp sừng 2 màu. Một anh trong đoàn nói đùa rằng đó là sinh vật “đẹp trai” nhất mà anh từng gặp trong đời. Chúng cứ nhởn nhơ gặm cỏ, thỉnh thoảng lại hoảng hốt nhìn lên vì có kẻ đang rình mò với cái "cục sắt đen đen, phát ra tiếng tách tách".
Đi Himalaya không thể thiếu một tour guide. Jigmat không chỉ là 1 tour guide thông thường, anh là một nhiếp ảnh gia. Khi biết được tin này, cả đoàn vỡ oà đặt trọn niềm tin vào Jigmat. Travel photography (Chụp ảnh khi du lịch) có cái khó là bạn phải am hiểu địa hình, thời tiết, ánh sáng tự nhiên…mà điều này cần thời gian. Jigmat nắm trong lòng bàn tay vùng thảo nguyên này nên anh đã tiết kiệm cho chúng tôi 1 khối thời gian khổng lồ để có được những bức ảnh đẹp.
Jigmat cũng là người chăm sóc cả đoàn 8 người chúng tôi trong lúc nguy kịch nhất, giữa đêm lạnh như căm, có người cần đi bệnh viện, rồi có người cần thở oxy…Sau chuyến đi, có 1 cô gái trong đoàn đã bỏ lại trái tim nơi núi rừng Ladakh, còn anh thì trái tim không còn ở lại quê nhà nữa, tháng 12 này anh sẽ sang Việt Nam để làm 1 tour xuyên Việt.
Hành trình 24 ngày của nhóm đi từ New Delhi - Leh - Jaipur - Agra - Varanasi - Kathmandu, từ Bắc xuống Nam đều có đủ, bạn sẽ nếm trãi được cả thiên đường và địa ngục. Đi rồi mới hiểu thế nào là Incredible India.
Ảnh: Tam Bui Photography
Tâm Bùi (Depplus.vn/MASK)