Cách
một tiếng đi xe buýt khung cảnh đã không còn là Hồng Kông hoa lệ và
hiện đại một chút nào. Sai Kung có đồi núi trập trùng, khung cảnh
thoáng đãng, khác hẳn với các khu building ken sát thường thấy ở xứ
này. Những câu chuyện về người đi cắm trại ở khu vực này bị trêu trọc
hoặc bị những người từ đại lục vượt biển qua trấn lột trên báo chí, TV
cũng không còn là chuyện gì mới lạ đối với dân Hồng Kông.
Cái
tên gọi Sai Kung làm tôi thắc mắc, hoá ra ngoài cách phát âm Hán Việt
là "Tây Cống" mà thỉnh thoảng vẫn được nhắc tới trong các phim bộ của
TVB, nó còn chính là Sài Gòn. Hồng Kông là một mảnh đất kỳ lạ, nó du
nhập đủ thứ từ khắp nơi trên thế giới. Ở khu Tsim Sha Tsui còn có cả
Hanoi street và Haiphong street. Chẳng ai thắc mắc, cũng chẳng ai biết
tại sao lại có tên như thế và từ bao giờ. Người ta cứ chấp nhận nó như
là nó vốn có vậy thôi.
Sai Kung từng là một làng chài phồn
thịnh, bây giờ vẫn còn người làm nghề chài lưới, nhưng chủ yếu là phục
vụ du lịch. Chợ thuỷ sản họp ngay trên biển, gần giống như ở vịnh Hạ
Long của mình. Người bán ở dưới thuyền, người mua chỉ trỏ mặc cả, thuận
mua thì người bán làm cá dưới thuyền rồi bỏ tiền vào rọ.
Sai
Kung là một địa chỉ du lịch khá có tiếng ở Hồng Kông. Người nước ngoài
dạng có tiền thường chọn sống ở đây vì nhiều lý do khác nhau, dù về
giao thông rất không thuận tiện. Chính vì vậy, Sai Kung tập trung rất
nhiều nhà hàng và bar, với hương vị từ khắp nơi trên thế giới: Ấn,
Nhật, Thái, Ý và một vài quán đặc trưng của nước Mỹ. Không thấy quán ăn
Việt Nam. Tuy vậy, những người Hồng Kông "gốc" thường chỉ đến đây để ăn
hải sản. Và chúng tôi học theo họ, gọi một vài món đặc trưng của Sai
Kung và cảm thấy mình cũng biết hưởng thụ như ai!
Ở hòn đảo tấc
đất tấc vàng này, nơi mà phần lớn các khu chung cư không cho phép nuôi
chó mèo nhưng Sai Kung đúng là thiên đường cho những con thú cưng bốn
chân. Ra đường thì có lẽ tỉ lệ người là 10 thì chó, mèo là 5. Các cô
gái khoác túi với chú chihuahua bé xíu thò đầu ra dưới nách. Ông già
đạp xe với ba bốn con chó chạy sau lưng... Ở đây bạn có thể ra SPCM
(Hội Bảo vệ vật nuôi), để nhận nuôi chó mèo, nhiều con rất hiếm và rất
lạ, ở Việt Nam chắc cũng phải tới tiền triệu. Chúng tôi thấy một đám du
khách đi ngang hiệu sách bỗng kéo nhau lại chỉ vì trong tủ kính có một
chú mèo tam thể đang ngủ. Thì ra thú vui ngắm nghía vật nuôi tưởng như
rất đơn sơ đó cũng là điểm đặc biệt thu hút du khách ở nơi này.
Kết
thúc một ngày đi chơi của mình, chúng tôi quyết định làm cho nó có ý
nghĩa hơn bằng việc nán lại chụp ảnh những đứa trẻ tươi cười trên
"những con thuyền giấy chở ước mơ". Tất nhiên đó không phải thuyền giấy
thật mà là những con thuyền composite có hoạ tiết trang trí như các
trang báo. Một ý tưởng kinh doanh thú vị.
Rời Sai Kung về lại
nội đô phồn hoa, tôi cứ bần thần nghĩ về những nơi mình đã đi qua ở
Việt Nam, chợt nhớ lần muốn mua cho một người bạn món quà Hà Nội làm kỷ
niệm mà chẳng nghĩ ra nơi nào khác ngoài vài chiếc khăn, áo tơ tằm mua
ở phố Hàng Gai. Ai đó trong đoàn đi du lịch cùng buột miệng nói bâng
quơ: "Thế mới biết làm du lịch đôi khi không cần đất rộng rừng sâu, chỉ
cần cái đầu nhiều sáng kiến".